mardi 25 septembre 2012

Thu Nhớ

 
Thu Nhớ
 Đêm Thu, Sáng tác: Đặng Thế Phong, Trình bày: Hà Thanh
 
 Vườn khuya trăng chiếu, hoa đứng yên như mắt buồn
Lòng ta xao xuyến lắng nghe lời hoa
Cánh hoa vương buồn trong gió
Áng hương yêu nhẹ nhàng say, gió lay

Cành sương nặng trĩu, ru bóng đêm trong ánh vàng
Màn đêm buông xuống, mái im triền miên
Bóng cô đơn dường thao thức
Mãi trong đêm nặng sầu thương, hồn vương

Hoa lá cành ánh trăng lan dịu dàng
Ru hồn bao nhớ nhung
Đêm lắng buồn, tiếng thu như thì thầm
Trong hàng cây trầm mơ

Làn gió lướt tới cuốn
Đưa hồn ta phiêu diêu theo mây trắng trôi lơ lửng
Ngàn muôn tiếng réo rắt
Côn trùng như than như van mơ hồ theo gió lan

Trăng xuống dần cỏ cây thêm âm thầm
Đông buồn trong ánh sao
Như chiếu vao` mắt ta bao lạnh lùng, lay hồn ta rồi tan

 



Cho Tôi Khóc Hết Mùa Thu
Thơ:Hoàng Ngọc Ẩn-Nhạc:Hoàng Cầm
Tiếng hát: Quỳnh Lan


 Cho tôi khóc hết mùa thu về
Đem ép những dòng dư lệ
Gửi vào con tim u mê, tái tê
Tàn đi một cành hoa tím
Còn đâu đôi tay quyến luyến
Tìm ai dệt đẹp vần thơ như giấc mơ

Nơi phương ấy ai sang ngang rồi!
Nguyện cầu mộng cứ vui tươi
Riêng tôi cô đơn một bóng theo tháng năm
Rừng thu mong cơn gió tới
Ngủ say ban trưa nắng mới
Gục đầu nghe sông nước cuốn ra khơi

Nếu còn nhắc nữa thêm vấn vương thôi
Ôi! Chuyện tình yêu nay dở dang rồi!
Xin để cho tôi tìm trong quên lãng
Đốt nén hương xưa
Đi nốt quãng đời
Hồn đã rã rời!

Cho tôi khóc hết mùa thu này
Đoạn trường ai có thấu chăng?
Cao xanh gây chi niềm đau trong giá băng
Trời thu mây trôi giăng mắc
Chiều thu mưa bay hiu hắt
Muà thu đong thêm nước mắt
Thu ơi!

 
Mùa thu không trở lại (Phạm Trọng Cầu)
Sĩ Phú - Khánh Hà hát

 Em ra đi mùa thu
Mùa thu không trở lại
Em ra đi mùa thu
Sương mờ giăng âm u

Em ra đi mùa thu
Mùa thu không còn nữa
Đếm lá úa mùa thu
Đo sầu ngập tim tôi

Ngày em đi
Nghe chơi vơi não nề
Qua vườn Luxembourg
Sương rơi che phố mờ
Buồn này ai có mua?

Từ chia ly, nghe rơi bao lá vàng
Ngập giòng nước sông Seine
Mưa rơi trên phím đàn
Chừng nào cho tôi quên
Le jour où tu es partie
Grande fut ma douleur
En traversant le jardin du Luxembourg
Envahi par un brouillard si épais qu’il recouvrait la ville
Et cette tristesse en moi,comment m’en débarrasser?

Depuis notre séparation,
J’entends tomber ô combien de feuilles mortes
Submergeant l’eau de la Seine
Alors que la pluie qui verse des larmes sur mon sillet
Pourrait-elle un jour me faire t’oublier? 
 
 Mùa Thu trong Thơ và Nhạc - Bích Huyền giới thiệu  



 
Nhạc Chủ đề Thu Sầu

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire