Chiều Trên Đồi Tăng Nhơn Phú
Vũ Đức Sao Biển
Ta ngồi đây trên đồi Tăng Nhơn Phú
Chiều đong đưa tiếng đại pháo ru về
Mẹ hiền xa nơi phương trời
người tình xa nơi phương người
lòng lạnh gía những đêm mong chờ trăng sáng .
Ôi hoàng hôn tâm hồn lên sương khói
Nhìn mây trôi cứ ngỡ tóc em mềm
Lòng gởi theo theo mây trời
về một phương ta dâng đời
Và lời hát thiết tha ru cuộc tình khơi .
Đôi khi ôm súng leo lên đồi cao
hát cho xanh tuổi người
Hát cho phai tuổi trời
Em ơi hai mươi mấy năm rồi
con ngựa hoang mong tìm về
trên đồng cỏ non .
Ta ngồi đây mơ chiều Tăng Nhơn Phú
nhìn hoa rơi nhớ người đến vô vàn
Ngựa hồng ơi bao năm rồi
tàn cuộc vui sao quanh đời
còn vọng mãi chút hương xưa
ngày thơ ấu
Ta ngồi mơ Thu vàng em yêu dấu
Mùa Xuân xanh tóc dại chớm ưu phiền
Nhìn đồi xa xa muôn trùng
Mịt mờ xanh xanh cây rừng
Ghìm chặt súng hát ru cuộc tình mù sương . . .
Em hiểu vì đâu chim gọi nhau (Trần Duy Đức - Du Tử Lê) - Anh Ngọc
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi biết buồn em giăng núi sông
Ngày nghiêng vai xuống đôi vai nhỏ
Nghe lá reo mừng những ngón son
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Em còn nắng gió tới mai sau
Thấy nhau mà lệ không sao chảy
Riêng máu còn sôi phút nghẹn ngào
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Cây đá về xanh đôi mắt lưa
Chiều chưa đi khuất, người sao khuất
Em hiểu vì đâu chim gọi nhau
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi chết từ khi trăng khuyết đi
Ngày sau ai có còn han hỏi
Xin đợi vầng trăng lúc tỏ, mờ
Ừ thôi trí nhớ rồi như gió
cùng đêm
Đêm thổi từng cơn qua biển đông
Ừ thôi năm tháng rồi xa lắc
Và ta
Ta cũng rồi trong nắm mộ sâu
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi với người chung một trái tim
Đom Đóm-Phượng Linh-Hoàng Lan
Đom đóm đâu ra chiều hôm thật nhiều
Tiền đồn ven biên anh vừa lên phiên đổi gác
Từng bày đom đóm như thấp sáng kỷ niệm của chúng ta
Ngày xa xưa chơi trò đi trốn nhau
Cho em đi tìm gọi anh Đom Đóm ơi
Anh khéo nên em thường hay giận hờn
Một lần anh thua em trèo lên trên ngọn khế
Nào ngờ mưu kế đem đom đóm anh cài lên tóc em
Từ đêm đen lập lòe đom đóm bay
Em anh đây rồi nên vẫn khen anh tài ghê.
ĐK:
Dòng thời gian xuôi mãi cuộc vui xưa kết nên tình hương lửa ba sinh
Bạn bè thân hứa trước đi đám cưới đôi mình
Cặp đèn màu hoa Trúc.
Nào ngờ đâu mơ ước tựa như sương khói tan
Dần trong nắng ban mai
Chỉ còn câu ước cuối non nước sắp thanh bình
Cho mình lại tay trong thấy nhau.
Xa cách em lo tình kia nhạt nhòa
Chiều chiều ra sân em còn trông phương trời thắm
Nhìn bày đom đóm anh có nhớ khung trời hoa bướm xưa
Còn riêng em phương này vẫn ước mơ
Anh gọi lại đom đóm ơi như ngày xưa...!!!
Từ Giã Thơ Ngây-Nguyễn Hiền-Lưu Hồng
Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Người ấy hay tin có buồn lắm không
Mộng ước thôi đành tan vỡ khi mình dang dở
Bao kỷ niệm xưa mãi mãi không phai mờ
Bên rèm song thưa nhớ ánh trăng ngày xưa
Ngày ấy quen nhau dưới hiên mái trường
Chiều xuống đã lâu sao còn vấn vương
Thầm ước trong màu hoa trắng
Như đôi bướm vàng bên miền yêu thương
Với lá hoa tưng bừng
Tơ lòng hòa theo khúc âu ca mơ màng
Chào mi, hỡi năm tháng tươi màu
Từ đây đã tan giấc mơ đầu
Nắng loang trên sân trường một mùa nào
Khi lòng buồn dạt dào một lời chưa trao nhau
Và nhớ những giây phút êm đềm
Mùa thu, ánh trăng rọi bên thềm
Dáng thơ ngây chưa gợn một niềm buồn
Xây mộng đời bằng vàng son huy hoàng
Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Một chuyến sang ngang mang nhiều vấn vương
Tìm cánh hoa vàng khô ép trong lòng giấy lạnh
Trao về cho ai với những trang vơi đầy
Sân trường thân yêu, biệt ly từ đây.
Độc Huyền-Trần Trịnh-Hương Lan
Từ mất nhau trong đời
Hẳn người đã quên tôi
Dù đã hai phương trời
Giân mình sao vẫn đợi
Cuộc tình đã trôi qua
Nhưng lòng chẳng phôi pha
Như điệp khúc lập lại
Độc huyền chưa đứt giây
Còn có nhau trong đời
Thì lặng tiếng im hơn
Từ cách xa đôi bờ
Lại lời than tiếng thở
Độc hành với riêng tây
Tơ lòng chẳng ai hay
Ôi tình khúc độc thọai
một sợi nhưng lăm mối
Tình dẫu phôi phai
Duyên nào duyên khó phai
Tình lỡ cho vay
Nên bầu ta tháng ngày
Và nếu mai đây
Tương phùng trong phút giây
Tình cũ cưu man
Hay là như thang thuốc đắng
Tình Muộn-Trần Trịnh-Ý Lan
Kìa ít ra vừa mới quen thì cũng không nên vội vã chia tay
giọt đắng chưa cạn đáy ly, ngại lắm không em, một
tiếng cơ may
đời ít cho ta điều may, điều may lại thường cao bay
vạt nắng qua mau, tiếc thương nguyệt quế thơ ngây
đêm lắng đầy, ngồi xuống đây rồi hãy hay
đợi gió trên trời cao mây
vùng tối quen rồi cũng qua
dang tay ngọc khép chân ngà
để hát em nghe bài ca tình yêu muộn màng đơm hoa
Triền dốc xưa mở lối đi, mỏi gối chân ai ?
em có hay lúc thanh xuân mười ba, nhật ký bâng khuâng kỳ hoa, tháng năm trôi càng xa, càng xót xa cung cầm ca
ước mơ ai cho vừa, đừng gieo cay đắng thêm nữa trước khi xuân ngủ yên
chờ cho con én bay đến, lúc thanh xuân mười ba, nhật ký bâng khuâng kỳ hoa, tháng năm trôi càng xa, càng xót xa cung cầm ca ...
ước mơ ai cho vừa, đừng gieo cay đắng thêm nữa trước khi xuân ngủ yên
Ngỡ ngàng-Thanh Thúy
Chiều đong đưa tiếng đại pháo ru về
Mẹ hiền xa nơi phương trời
người tình xa nơi phương người
lòng lạnh gía những đêm mong chờ trăng sáng .
Ôi hoàng hôn tâm hồn lên sương khói
Nhìn mây trôi cứ ngỡ tóc em mềm
Lòng gởi theo theo mây trời
về một phương ta dâng đời
Và lời hát thiết tha ru cuộc tình khơi .
Đôi khi ôm súng leo lên đồi cao
hát cho xanh tuổi người
Hát cho phai tuổi trời
Em ơi hai mươi mấy năm rồi
con ngựa hoang mong tìm về
trên đồng cỏ non .
Ta ngồi đây mơ chiều Tăng Nhơn Phú
nhìn hoa rơi nhớ người đến vô vàn
Ngựa hồng ơi bao năm rồi
tàn cuộc vui sao quanh đời
còn vọng mãi chút hương xưa
ngày thơ ấu
Ta ngồi mơ Thu vàng em yêu dấu
Mùa Xuân xanh tóc dại chớm ưu phiền
Nhìn đồi xa xa muôn trùng
Mịt mờ xanh xanh cây rừng
Ghìm chặt súng hát ru cuộc tình mù sương . . .
Em hiểu vì đâu chim gọi nhau (Trần Duy Đức - Du Tử Lê) - Anh Ngọc
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi biết buồn em giăng núi sông
Ngày nghiêng vai xuống đôi vai nhỏ
Nghe lá reo mừng những ngón son
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Em còn nắng gió tới mai sau
Thấy nhau mà lệ không sao chảy
Riêng máu còn sôi phút nghẹn ngào
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Cây đá về xanh đôi mắt lưa
Chiều chưa đi khuất, người sao khuất
Em hiểu vì đâu chim gọi nhau
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi chết từ khi trăng khuyết đi
Ngày sau ai có còn han hỏi
Xin đợi vầng trăng lúc tỏ, mờ
Ừ thôi trí nhớ rồi như gió
cùng đêm
Đêm thổi từng cơn qua biển đông
Ừ thôi năm tháng rồi xa lắc
Và ta
Ta cũng rồi trong nắm mộ sâu
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi với người chung một trái tim
Đom Đóm-Phượng Linh-Hoàng Lan
Đom đóm đâu ra chiều hôm thật nhiều
Tiền đồn ven biên anh vừa lên phiên đổi gác
Từng bày đom đóm như thấp sáng kỷ niệm của chúng ta
Ngày xa xưa chơi trò đi trốn nhau
Cho em đi tìm gọi anh Đom Đóm ơi
Anh khéo nên em thường hay giận hờn
Một lần anh thua em trèo lên trên ngọn khế
Nào ngờ mưu kế đem đom đóm anh cài lên tóc em
Từ đêm đen lập lòe đom đóm bay
Em anh đây rồi nên vẫn khen anh tài ghê.
ĐK:
Dòng thời gian xuôi mãi cuộc vui xưa kết nên tình hương lửa ba sinh
Bạn bè thân hứa trước đi đám cưới đôi mình
Cặp đèn màu hoa Trúc.
Nào ngờ đâu mơ ước tựa như sương khói tan
Dần trong nắng ban mai
Chỉ còn câu ước cuối non nước sắp thanh bình
Cho mình lại tay trong thấy nhau.
Xa cách em lo tình kia nhạt nhòa
Chiều chiều ra sân em còn trông phương trời thắm
Nhìn bày đom đóm anh có nhớ khung trời hoa bướm xưa
Còn riêng em phương này vẫn ước mơ
Anh gọi lại đom đóm ơi như ngày xưa...!!!
Từ Giã Thơ Ngây-Nguyễn Hiền-Lưu Hồng
Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Người ấy hay tin có buồn lắm không
Mộng ước thôi đành tan vỡ khi mình dang dở
Bao kỷ niệm xưa mãi mãi không phai mờ
Bên rèm song thưa nhớ ánh trăng ngày xưa
Ngày ấy quen nhau dưới hiên mái trường
Chiều xuống đã lâu sao còn vấn vương
Thầm ước trong màu hoa trắng
Như đôi bướm vàng bên miền yêu thương
Với lá hoa tưng bừng
Tơ lòng hòa theo khúc âu ca mơ màng
Chào mi, hỡi năm tháng tươi màu
Từ đây đã tan giấc mơ đầu
Nắng loang trên sân trường một mùa nào
Khi lòng buồn dạt dào một lời chưa trao nhau
Và nhớ những giây phút êm đềm
Mùa thu, ánh trăng rọi bên thềm
Dáng thơ ngây chưa gợn một niềm buồn
Xây mộng đời bằng vàng son huy hoàng
Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Một chuyến sang ngang mang nhiều vấn vương
Tìm cánh hoa vàng khô ép trong lòng giấy lạnh
Trao về cho ai với những trang vơi đầy
Sân trường thân yêu, biệt ly từ đây.
Độc Huyền-Trần Trịnh-Hương Lan
Từ mất nhau trong đời
Hẳn người đã quên tôi
Dù đã hai phương trời
Giân mình sao vẫn đợi
Cuộc tình đã trôi qua
Nhưng lòng chẳng phôi pha
Như điệp khúc lập lại
Độc huyền chưa đứt giây
Còn có nhau trong đời
Thì lặng tiếng im hơn
Từ cách xa đôi bờ
Lại lời than tiếng thở
Độc hành với riêng tây
Tơ lòng chẳng ai hay
Ôi tình khúc độc thọai
một sợi nhưng lăm mối
Tình dẫu phôi phai
Duyên nào duyên khó phai
Tình lỡ cho vay
Nên bầu ta tháng ngày
Và nếu mai đây
Tương phùng trong phút giây
Tình cũ cưu man
Hay là như thang thuốc đắng
Tình Muộn-Trần Trịnh-Ý Lan
Kìa ít ra vừa mới quen thì cũng không nên vội vã chia tay
giọt đắng chưa cạn đáy ly, ngại lắm không em, một
tiếng cơ may
đời ít cho ta điều may, điều may lại thường cao bay
vạt nắng qua mau, tiếc thương nguyệt quế thơ ngây
đêm lắng đầy, ngồi xuống đây rồi hãy hay
đợi gió trên trời cao mây
vùng tối quen rồi cũng qua
dang tay ngọc khép chân ngà
để hát em nghe bài ca tình yêu muộn màng đơm hoa
Triền dốc xưa mở lối đi, mỏi gối chân ai ?
em có hay lúc thanh xuân mười ba, nhật ký bâng khuâng kỳ hoa, tháng năm trôi càng xa, càng xót xa cung cầm ca
ước mơ ai cho vừa, đừng gieo cay đắng thêm nữa trước khi xuân ngủ yên
chờ cho con én bay đến, lúc thanh xuân mười ba, nhật ký bâng khuâng kỳ hoa, tháng năm trôi càng xa, càng xót xa cung cầm ca ...
ước mơ ai cho vừa, đừng gieo cay đắng thêm nữa trước khi xuân ngủ yên
Ngỡ ngàng-Thanh Thúy
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire